Phượng ơi, đừng vội nhé!

Hoa Phượng, Phương Thảo Viên, Ảnh: Phong Lệ


Sáng nay, không khí mát dịu sau cơn mưa đầu hạ đã làm cho những bước chân thả nhẹ trên đường thiền quanh vườn Phương Thảo trở nên mới lạ. Lẽ ra tươi mới phải là tố chất thường trực của tâm thiền như Pháp. Sáng nay thì khác. Như một dạng tăng thượng duyên, cả trời Phương Thảo, từ hơi đất mát lạnh, đến những chiếc lá non xanh óng, và cả một bầu trời thanh tươi, đã mang lại cảm giác tinh khôi như chưa bao giờ có cho người làm vườn. Mới thì chẳng bao giờ giống mới. Nhưng cái mới của tinh khôi sẽ làm cho cảm giác trở nên sâu sắc hơn, ấn tượng hơn. Ấn tượng đó, ngôn từ chỉ có thể “cóp pi” lại thôi chứ không thể nào tải hết được.
Cũng trên khu vườn này, cũng những ngày đầu hạ, cũng những duyên tâm trên đường đạo, mười tám năm về trước, một câu thơ đâu đó chợt đến rồi chợt đi. Nay lại về. Mưa xuân nhẹ hạt đất tâm ướt / Hạt mạ năm xưa hé miệng cười. Câu thơ đã làm thay đổi cái nhìn của người nhìn mầm sống mới sau cơn mưa Pháp.

Và như duyên trùng duyên, một cảm giác bất ngờ lại về. Hai cành Phượng vừa đơm hoa. Không ngờ được.
Hoa Phượng, Phương Thảo Viên, Ảnh: Phong Lệ

Mới hôm kia đây, toàn thân Phượng với non mươi cành còn trơ mình giữa nắng cháy Tây Nguyên mùa hạn hán. Ai ngờ ẩn chứa trong những cành khô kia không chỉ là chồi non mà cả những cánh phượng đỏ tươi như thế. Sớm quá, Phượng à! Trong một tâm thái vừa dừng lại trước một chuỗi suy tưởng đa chiều pha trộn với một dòng cảm giác tươi mới lạ lùng, tiếng gọi Phượng bật lên.
Không biết Phượng nở sớm hay người gọi Phượng sớm.
Thế là cả một trời kỷ niệm ùa về:

Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết,
Ðoàn trai non hớn hở rủ nhau về.
Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê,
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ !
Một nét mặt, trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi, chen chúc nối nghìn câu
Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.
Trong khoảnh khắc, sách bài là giấy cũ.
Nhớ làm chi, thầy mẹ đợi, em trông.
Trên đường làng huyết phượng nở thành bông,
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.
Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót,
Rương chật rồi, khó nhốt cả niềm vui.
Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi,
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng. (*)

Đó là cả một khung trời tuyệt đẹp. Biết là “áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang” nhưng nếu một khi “khung trời hội cũ” đã không thật thì không ai có thể xóa được, phải không bạn?
Mình chỉ muốn nhắn với Phượng rằng, Phượng có biết, các bạn trẻ của mình, có bạn đã qua hơn 60 mùa hạ mà tâm vẫn còn xuân, đang xếp lại những tờ giấy cũ, dành không gian tâm thức cho niềm vui ùa về khi trời mai đầy ánh sáng, đó Phượng.

Phương Thảo Viên, 6/5/2015
Giác Kiến


(*) Nghỉ hè của Xuân Tâm