Khi chúng ta
chăm sóc mảnh đất tâm của mình, là chúng ta tạo điều kiện thuận lợi hơn cho bồ-đề
tâm phát triển.
Chúng ta bắt đầu thấy hoan hỷ. Điều này không phải
đến từ sự từ bỏ chính mình mà từ sự tiếp xúc với chính mình một cách tỉnh thức
và bắt đầu trải nghiệm tinh thần dấn thân cao quý của mình. Ta cũng tạo điều kiện
cho tâm hoan hỷ
phát triển thêm lên bằng cách thực tập tâm bồ-đề và đặc biệt là thực tập hạnh biết ơn và tùy hỷ.
Cũng giống với ba tâm vô lượng khác, chúng ta có thể thực hành tâm hỷ vô lượng
với ba bước cầu nguyện như sau: “Mong cho tôi luôn có niềm vui lớn và không bị
khổ đau. Mong cho bạn luôn có niềm vui lớn và không bị khổ đau. Mong cho chúng
ta luôn có niềm vui lớn và không bị khổ đau”. Chúng ta cũng có thể thực hành điều
này theo bảy bước (xem mục 35). Hoặc chúng ta sử dụng từ ngữ của chính mình
cũng được.
Lòng biết ơn và
tùy hỷ
theo những thể hiện qua những lời cầu nguyện nói trên chỉ cho sự an trú vững chắc
vào bản chất chân chính và rộng mở của tâm mình, chỉ cho sự kết nối với sức mạnh
nội tại của thiện căn. Tuy nhiên, để làm điều này, chúng ta phải bắt đầu với những
thiện duyên như sức khỏe, trí thông minh cơ bản, môi trường thuận lợi – những
điều kiện may mắn đã tạo nên kiếp người quý giá này. Đối với một hành giả dấn
thân tỉnh thức, sự thuận lợi lớn lao nhất là biết mình có duyên được nghe và thực
tập những lời giáo huấn về tâm bồ-đề.
Chúng ta có thể
thực hành bước đầu tiên là tập hoan hỷ với chính cuộc sống may mắn của mình. Bí
quyết là sống ngay bây giờ và ở đây, hoàn toàn kết nối và chú ý đến từng chi tiết
trong cuộc sống của mình. Chúng ta thể hiện lòng tùy hỷ, tức là tình thân với
chính mình và sự sống đang diễn ra trong tất cả mọi thứ. Sự kết hợp giữa tỉnh
thức và tùy hỷ
đưa chúng ta hoàn toàn về với thực tại và mang lại sự hoan hỷ cho chúng ta. Khi
chúng ta mở rộng phạm vi tỉnh thức và tùy hỷ đối với mọi người và sự sống quanh
mình, thì kinh nghiệm về lòng hoan hỷ của chúng ta sẽ càng
mở rộng.