Một
đặc tính nữa của sự tồn tại là vô ngã, là không có bản ngã. Những từ ngữ này có
thể gây hiểu lầm. Khái niệm này không có nghĩa là chúng ta biến mất - hoặc là
chúng ta xoá sạch con người của mình. Vô ngã nghĩa là: quan niệm cố hữu cho rằng
mình là một thực thể không thay đổi và tách biệt nhau là một quan niệm hạn hẹp
đến đau lòng. Chúng ta thừa nhận bản ngã của mình, chúng ta quan trọng hoá bản
ngã của mình trong tâm trí, như vậy là có vấn đề. Xem trọng bản thân sẽ giống
như chúng ta đang ngồi tù, nó giới hạn những thứ ta thích hay không thích. Kết
cục là ta buồn đến chết với mình và thế giới. Kết cục là chúng ta rất chán nản.
Chúng
ta có hai lựa chọn: một là chúng ta xem mọi thứ là chắc thật, và hai là không.
Một là chúng ta chấp nhận những phiên bản cố định của mình về thực tại, hai là
ta bắt đầu thử thách chúng. Đức Phật cho rằng, tập giữ tâm thái cởi mở và ham học
hỏi – tức là tập phá hủy những rào cản ngăn cách ta và thế giới – là tốt nhất
cho cuộc sống con người.
Trong
những thuật ngữ bình thường nhất, thì vô ngã là một nhân thân linh hoạt. Nhân
thân ấy có thể ham tìm hiểu, thích ứng nhanh, khiếu hài hước, thích pha trò.
Chúng ta có thể thư giãn dù không cần biết, không cần tìm hiểu mọi vật, không cần
chắc chắn mình là ai hay người khác là ai. Giây phút nào cũng là duy nhất, là mới
lạ. Đối với một người dấn thân đang tập luyện thì vô ngã là cội nguồn của niềm
vui chứ không phải là của nỗi sợ.