Tôi bắt gặp cái
tựa rất ngộ này trên báo SGTT. Đọc qua, thấy hay nên nối link giới thiệu ở đây.
Giờ theo link tìm
đọc lại, không còn nữa, tiếc thật. Nhiều lúc, gặp bài viết hay, muốn xin đăng
lại, trước là giới thiệu cho bạn, sau là lưu cho mình, khi cần đọc lại, có
ngay. Nhưng cũng sợ mang tiếng là cứ vơ của người ta về làm của nhà!
May mà tuần vừa
rồi, tôi tìm mua được tập Nhật Ký Sen Trắng mà Bùi Văn Nam Sơn giới thiệu.
Tôi đọc và giới thiệu cho mấy người bạn nhỏ cùng đọc, người bạn nhỏ nào đọc cũng
vui làm tôi vui lây.
Nhật Ký Sen
Trắng là tác phẩm mới của GS. Cao Huy Thuần, một nhà giáo, một cư sĩ Phật
tử, một tác giả mà tôi yêu kính. Tôi biết đến tập sách này qua bài giới thiệu
sách của Nhà nghiên cứu Bùi Văn Nam Sơn, cũng là một tác giả yêu thích của tôi.
Bùi Văn Nam Sơn đặt cái tựa cho bài giới thiệu rất ngộ: ... cho lòng tôi theo
ghé... À, thì ra ông lấy cảm hứng từ bài thơ Tựu Trường của nhà thơ Huy Cận để
ghé lòng mình theo bạn già và cả bạn trẻ của ông: Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé / Không có gì có thể vuốt ve hơn!
Rất đẹp! Nhưng có một điều khó hiểu khi ông viết: Quan trọng hơn hết, bạn thấy cuộc đời thật lạ lùng, thú vị, với muôn nẻo quanh co khiến ta biết kiệm lời và nhẹ gót... Lẽ ra ông phải khuyến khích người bạn nhỏ của ông tự do với những bước chân náo nức, chứ sao phải nhẹ gót; tự do mở những "rương lòng bằng ngọc" quý giá kia chứ sao phải kiệm lời... Hay là ông đã một phút vô tình chia cách "ta" và "người bạn nhỏ" ?
Rất đẹp! Nhưng có một điều khó hiểu khi ông viết: Quan trọng hơn hết, bạn thấy cuộc đời thật lạ lùng, thú vị, với muôn nẻo quanh co khiến ta biết kiệm lời và nhẹ gót... Lẽ ra ông phải khuyến khích người bạn nhỏ của ông tự do với những bước chân náo nức, chứ sao phải nhẹ gót; tự do mở những "rương lòng bằng ngọc" quý giá kia chứ sao phải kiệm lời... Hay là ông đã một phút vô tình chia cách "ta" và "người bạn nhỏ" ?
ghé,
Giác Kiến
-------------------------------------
Nguồn (không còn nữa): http://sgtt.vn/Van-hoa/187117/Cho-long-toi-theo-ghe.html
Anh
mười lăm:
Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp...
(Huy Cận)
Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp...
(Huy Cận)
Chị mười sáu:
Ôi em mười sáu, trăng mười sáu
Áo lụa phơi buồn sân gió xưa...
(tác giả?)
Và nàng/chàng mười bảy:
Tuổi mười bảy bây giờ lên gấp gảy
Hồn vu vơ tội ấy ở mây đèo...
(Bùi Giáng)
Vu vơ buồn? Bâng khuâng nhớ? Những "xôn xao thầm lặng"? Những thổn thức đầu đời? Những trở trăn không lời đáp? Ôi, tuổi hoa niên không bao giờ có lỗi! Tội ấy ở mây đèo!
Nhưng bạn thân mến ơi! Rồi sẽ vào tuổi mười tám "hồn quay trong gió bão", không tránh khỏi và không bao giờ có lại! "Tuổi của lý trí" (l'âge de raison) như người Pháp nói. Rồi sẽ đối diện với muôn vàn câu hỏi, bình thường hay trầm trọng. Có thể có những lời khuyên bảo, những "nhà tư vấn" thiên thần hay ác quỷ, nhưng không có ai thay ta để chọn lựa, quyết định, chối từ hay chấp nhận. Giữa dòng đời cuộn sóng, bạn sẽ tự mình nắm lấy tay chèo.
Thật ra, "tuổi của lý trí" đâu phải bắt đầu một cách "máy móc" ở tuổi đôi chín! Nó bắt đầu sớm hơn thế nhiều, như những nghiên cứu mới nhất đã cho thấy. Chẳng phải ngẫu nhiên khi ở (rất) nhiều nước, người ta dạy, chơi và học triết học (ôi! từ đáng sợ và đáng yêu!) ngay từ giữa những năm cấp..1! (Bạn không tin ư? Xin thử "gõ" mấy từ "philosophy for children" trong máy tính!). Đâu phải "gạo" triết để sớm thành bà (ông) cụ non! Chơi và vui thôi mà! Nhưng bổ ích bất ngờ: tập dùng ngôn ngữ cho chuẩn xác, tập hình thành một số khái niệm, tập thói quen lập luận cho có lý lẽ, tập trao đổi ý kiến và biết tôn trọng ý kiến người khác. Bạn có thể học kém một số môn, nhưng trong giờ "chơi triết", bạn có thể lấy lại sự tự tin và ...ánh mắt thiện cảm của bạn bè, thầy cô giáo. Quan trọng hơn hết, bạn thấy cuộc đời thật lạ lùng, thú vị, với muôn nẻo quanh co khiến ta biết kiệm lời và nhẹ gót...
Bạn thân mến ơi,
"Nhật ký Sen trắng" là một "hành trình" như thế đó! Là nhịp đập của một người Bạn cùng lứa tuổi, được ghi lại bằng tâm tình sâu lắng của một người Anh, được trao tặng tận tay bạn với nụ cười hóm hỉnh, hiền minh của một người Thầy.
Tôi còn biết nói gì ngoài lòng thương mến, biết ơn và cảm phục tác giả? Tôi viết vui nhưng không đùa khi nhận được tin "Nhật ký Sen trắng" vừa hoàn tất: "Nam mô Vô Lượng Phương Tiện Lực Bồ Tát!".
Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không có gì có thể vuốt ve hơn!
Bạn biết bài thơ "Tựu Trường" này của Huy Cận chứ?
B.V.N.S
------------------------------------------------
Tựu
Trường
- Huy
Cận -
Giờ náo nức của một thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc.
Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học
Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên
Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên
Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.
Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp.
Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương
Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ
Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn
Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát.