Em ạ, có rất nhiều người chưa bao giờ thật sống. Hoặc họ kéo
đời họ đi lê thê trong một nỗi tiếc nuối không nguôi về dĩ vãng, hoặc họ ồ ạt
lăn mình vào những ảo ảnh luôn luôn biến hiện trên tấm màng tương lai.
Trên chiếc xe đời, một hạng hành khách xoay lưng về phía trước,
cho nên chỉ thấy những cảnh vật ở phía sau xe. Quãng đường qua xong, sương thời
gian phủ xuống, cảnh vật trở nên ảo huyền, và người nhìn lui đâm ra tiếc nuối! Thế
là một đoạn đường, mỗi muốn dừng lại để trở về cảnh cũ. Nhưng xe đời chỉ đi có
một chiều không bao giờ dừng nghỉ. Bấy giờ tiếc thương dồn lên tiếc thương, và
quãng đường càng dài, cảm tình với quá khứ càng nặng. Cũng có một đôi khi, thay
đổi chiều ngồi, họ chợt nhìn ngang hiện tại, nhưng chỉ trong phút chốc, họ lại
quay liền về dĩ vãng: đối với họ, đã quen sống trong cảnh lộng lẫy huyền hoặc của
ngày xưa mà tháng năm đã tô thêm đậm nét, thì không có gì xấu xa và chướng mắt bằng
"cái thời đại lố lăng bây giờ".
Còn một hạng khác, chỉ quay mặt một chiều về phía trước. Họ
nhìn quá xa, cho nên không nhận thấy rõ. Bao nhiêu hố hầm mà tầm mắt không với
tới, bao nhiêu màu sắc chói chang được không gian làm dịu bớt; chân trời hiện
ra những hình bóng mỹ miều, lâu đài ảo diệu! Thế là tất cả tâm hồn họ đều dồn cả
vào những huyễn tượng dập dờn kia,và trong lúc hấp tấp muốn chạy nhanh đến gần,
xe đời họ thường bị húc đổ ngửa nghiêng trên đoạn đường gập ghềnh của thực tế.
Chỉ trong những lúc ấy họ mới chạm trán với thực tế để rồi
kêu lên : "ôi hiện tại! không gì đáng ghét bằng mày! ".
Hai hạng người đều khổ, vì thất vọng.
Một đàng thất vọng cho hiện tại không đẹp bằng quá khứ, một
đàng thất vọng cho hiện tại không đáng yêu như tương lai. Đời họ chỉ là chuỗi
dài ước ao mà chưa một lần nào thoả mãn. Họ thấy thực tế cay nghiệt quá, độc ác
quá. Thế là càng sống họ càng trách móc oán hận cuộc đời, chứ không biết rằng cuộc
đời xấu đi, chính vì họ tưởng nó quá đẹp.
-Nhưng anh ạ! Đã là người biết lo xa và không muốn mất gốc,
thì ngăn sao được người ta đừng nhìn lui về quá khứ và nhìn tới trước tương
lai?
-Đã đành là thế! Anh có bắt em phải sống như cầm thú chỉ biết
có ngày hôm nay đâu? Nhưng đừng nên vì quá khứ hay tương lai mà quên hiện tại.
Nhìn lui để đi tới chứ không phải để bước lui, nhìn tới để định trước lối đi chứ
không phải để bước quá trớn. Vả, chúng ta có thể nào sống lui về quá khứ được?
Cũng như có thể nào vượt khỏi thực tế của hiện tại để sống với những tưởng tượng
về ngày mai?
Mong ước một tương lai không dựa vào thực tế, tiếc nuối một
quá khứ hư huyền: Ôi những sai lầm đã gây bao nhiêu mầm đau khổ! Trước mắt ta
là thực tế hiển nhiên, hãy nhìn vào đấy mà suy luận; ngày qua định đoạt hôm
nay; hôm nay định đoạt ngày mai. Mọi ngày vừa qua có giá trị thật, thì sao
không ảnh hưởng tốt đến hôm nay? Cũng thế, nếu hôm nay xấu xa thì ngày mai làm
sao đẹp đẽ được? Nếu vẫn tin nó đẹp thì, đừng nghi ngờ gì hết, chính thị là
phép thuật của nàng tưởng tượng đó rồi! tưởng tượng mơ hồ thường thích những gì
hư ảo, hãy dành riêng chúng cho những kẻ hay mơ!
Không phải chỉ đứng nhìn cuộc đời trôi qua trong tưởng tượng.
Chúng ta cần phải sống thật sâu, thật đậm trong hiện tại. Trong hiện tại gồm tất
cả đời người: nó vừa nắm mối dây cuối cùng của quá khứ, vừa nắm mối dây đầu của
tương lai. Quá khứ vừa thành, tương lai sắp sửa lại trong phút giây hiện tại.
Chỉ ở đấy, chúng ta mới thật sống. Cũng chỉ ở đấy chúng ta mới
có thể sắp đặt, hoán cải cuộc đời. đi xa quá hai đầu, quá khứ và tương lai,
chúng ta sẽ rơi vào ảo vọng.
Hãy sống với hiện tại! Thời gian quí, đừng lãng phí một chút
nào. Phải tự nhắc đi nhắc lại rằng ta đang sống, đang sung sướng được suy tưởng,
được thông cảm với xung quanh ta, mà nếu chỉ sống phớt qua, ôi! Ta sẽ gặp sự vô
tri lạnh lùng của đất đá. Sống cho sâu sắc, cảm nhận cho tinh tường, ấy mới là
thật sống.
Tương lai nằm sẵn trong hiện tại, quá khứ cũng không phải mất
đi đâu: mỗi phút giây của đời ta cũng là vĩnh viễn. Bởi thế, không cần tưởng niệm
xa vời, ta vẫn nghe quá khứ dồn về trong những âm ba huyền dịu vang dội trong hồn,
như tiếng sống ngoài khơi dặt diều vào tận trong lòng con nghêu con hến. Và
không cần phải nhìn xa, ta vẫn thấy rõ tương lai dàn bày trong hiện tại, như
hoa lá của mùa sau tượng hình trong trái chín căng mật ngọt của mùa hiện tại.
Tóm lại, trong lúc sắp đặt cuộc đời, ta không thể không nhìn
lui quá khứ, nhưng không được tiếc nuối. Ta không thể không nghĩ đến tương lai,
nhưng không được viễn vông. Sống cùng một nhịp với sự sống.
Đừng làm cuộc đời trở thành một đám tang mà em là người trưởng
nam khăn chế áo thùng, vừa nhìn lui quan tài mà khóc dĩ vãng, vừa phải đi thụt
lùi mãi tới cửa huyệt.
Và cũng đừng bắt chước những đứa trẻ ngây thơ muốn nhảy cho
thật xa mà không biết chân mình hiện đang lún dần trong cát.
Võ Đình Cường